Theo dõi chúng tôi trên
Mỗi chúng ta, đứng trước người khác luôn mong muốn mình đẹp. Xuất phát điểm của việc này thoạt nghe thật đơn giản, nhưng khi chúng ta tự hỏi thế nào là đẹp, ai nói mới được công nhận là đẹp, thì ta mới thấy đây thực sự là một định nghĩa vô cùng phức tạp, mỗi dân tộc có một tiêu chí, mỗi thời kỳ có một tiêu chí, nhưng đến tận cùng, mỗi người có một tiêu chí. Cũng như mỗi bông hoa, luôn là kiệt tác của thiên nhiên, không thể so sánh.
Cũng chính vì chưa tìm hiểu bản chất của vẻ đẹp thân thể, đôi khi ta nghĩ rằng có thể dùng cách phẫu thuật thẩm mỹ để ngay lập tức chuyển mình từ xấu sang đẹp.
Về bản chất, thân thể của ta chính là món quà của thượng đế, làm thế nào để yêu thương thân thể này mới là bước đầu tiên để bắt đầu trở nên đẹp.
Lắng tâm quan sát, ta thấy vẻ đẹp của thân thể có thật nhiều tầng lớp. Những lúc ốm bệnh, ta mới thấy tầm quan trọng của cơ thể, mới thấy chúng ta đã vắt kiệt mà thiếu sự chăm chút cho cơ thể mình. Dành một chút thời gian tập thể dục, một chút thời gian để nghỉ ngơi thư giãn, quên đi mọi sự, chỉ nằm đó ngắm chính cơ thể mình, có lẽ lúc đó ta bắt đầu cảm nhận thấy tốt hơn, để tìm về cái đẹp của chính mình.
Ngôn ngữ Thân thể, bao gồm gương mặt luôn mang theo chính tín hiệu, tần số của ta. Đôi khi lời nói có thể giả, nhưng những dấu hiệu của thân thể, gương mặt luôn thể hiện trạng thái thực tại của bạn. Nếu trạng thái của bạn tiêu cực, tức giận, buồn chán, lo âu, sợ hãi… thì thân thể bạn cũng khó mà đẹp được. Mà đây là cái xấu chân thực nhất, được thể hiện một cách cụ thể qua gương mặt và thân thể.
Ở phương Tây, người ta tin rằng trước 25 tuổi, vẻ đẹp của bạn là kiệt tác của thượng đế, còn sau 25 tuổi thì vẻ đẹp của bạn là do chính bạn tạo nên. Việc này cũng không mâu thuẫn với thuật diện tướng của phương Đông. Gương mặt và thân thể luôn thể hiện một cách chân thực nhất vẻ đẹp( hay xấu) của chính bạn, dù là bên ngoài hay bên trong.
Tập thể hình, tập Yoga… hay các môn thể dục khác, không chỉ là vận động, không chỉ để đạt kết quả, mà là quá trình dành thời gian để yêu thương chính thân thể ta. Hẵng khoan nói về những tiêu chí của ngũ quan, đường cong, hay cơ bắp, nếu như hằng ngày bạn đều dành thời gian cho thân thể mình thì bạn khó có thể xấu được.
Đôi khi ta nghĩ chỉ cần tinh thần đẹp còn cơ thể chỉ là phụ, đôi khi ta lại nghĩ chỉ cần thân thể đẹp còn tinh thần có thể là phụ, nhưng mọi vẻ đẹp thân thể luôn mang trong đó tinh thần không thể phân tách. Hàng ngày trôi qua, thân thể ta chính là tác phẩm điêu khắc của chính mình. Chúng ta đôi khi hay nghĩ chỉ cần vẻ đẹp nội tại tốt là tự sẽ đẹp, nhưng chúng ta cũng cần quan tâm tới chính thân thể nữa, bởi nếu không chăm sóc cho thân thể của mình thì tinh thần của chúng ta sẽ dựa dẫm vào đâu.
Xã hội hay có những tiêu chí về xấu đẹp với vẻ đẹp bên ngoài, nên chúng ta hay bị căng thẳng nếu bị quy vào hàng ngũ của xấu. Nhưng định nghĩa thế nào là đẹp, thì thực sự không hề đơn giản, đẹp liên quan đến sức khỏe, liên quan đến sự tự tin, liên quan tới sự lương thiện… Nhưng đẹp không có xếp hạng trong xã hội, nếu có thì hãy trở thành vị trí số 1 của chính ta, chứ không cần so sánh với ai. Bởi mỗi sinh mệnh đều đã có đầy đủ điều kiện của cái đẹp, và chính là một tác phẩm hoàn hảo của thượng đế. Chúng ta chỉ cần phát triển bản thân đến tận cùng thì sẽ trở thành đẹp nhất trong vũ trụ.
Nếu ta tự thấy mình chưa đẹp, thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất là ta chưa khai thác hết vẻ đẹp của chính ta, hoặc thiếu quan tâm đến thân thể, hoặc thiếu quan tâm tới tâm hồn, hoặc cả 2. Dù xã hội có xếp bạn thứ mấy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi hẵng tin rằng hoa Hồng không đẹp hơn hoa Sen, hay hoa Sen cũng không đẹp hơn được hoa Cúc, bởi mỗi sinh mệnh luôn có giá trị lớn lao, có vẻ đẹp duy nhất trong vũ trụ này.

Chia sẻ bài viết: share facebook share twitter share linkedin share instagram

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *